Chương 1: Phi thuyền Galaxia

audio-thumbnail
Voyagers Without Maps
0:00
/201.404082
audio-thumbnail
Voyagers Without Maps female
0:00
/212.558367

Sophia lao vào phòng, thở hổn hển. Cô đảo mắt nhìn quanh— chẳng một bóng người.

"Lạ thật... bọn nhóc trốn đâu hết rồi nhỉ?" cô lẩm bẩm, mắt liếc qua biểu tượng chiếc  đồng hồ đang phát sáng trong tâm trí rồi bật cười.
"Trời ơi, lại đến sớm nữa à? Tôi ơi là tôi!"

Chẳng nói chẳng rằng, cô buông mình xuống chiếc sofa tưởng tượng. Như mọi lần, một lớp bụi nano lập tức bốc lên từ dưới sàn, cuộn lại như một đám mây mềm mại, hứng trọn lấy cô giữa không trung.

Cô thả lỏng người, để cơ thể xoay tít như một chiếc lá trong gió. Cảm giác ấy thật quen thuộc—một phần thưởng nho nhỏ mà cô luôn tự dành cho bản thân mỗi khi rảnh.

Bỗng có tiếng reo từ phía sau.

Cô liền nhổm dậy, thấy một đám trẻ đang ùa vào—bọn chúng vừa đi vừa nhún nhảy, đứa nào cũng hớn hở.

"Cô bay kìa!" một đứa la lớn.
"Cô Sophia đỉnh thật đấy!" một đứa khác reo lên, cười tít mắt.

Sophia bật cười, tấm lưới nano nhẹ nhàng xoay chậm lại và từ từ hạ xuống. Khi chân cô vừa chạm sàn, lớp bụi liền biến mất sau một âm thanh khẽ như tiếng gió thoảng. Cô đưa tay lên vỗ bồm bộp mấy cái.

Ngay trên trần, một luồng ánh sáng bung ra như pháo hoa:

CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI CÂU LẠC BỘ GALAXY

Những tràng vỗ tay vang lên. Một đứa xoay tròn tại chỗ, một đứa khác làm bộ chào kiểu quân đội, mặt ra vẻ nghiêm túc nhưng lại bị đứa khác chọc cho phì cười.

"Nào, ngồi xuống đi kẻo có đứa bay thẳng vào quỹ đạo bây giờ," cô nói vui.

Bụi nano bắt đầu chuyển động. Những lớp bụi mịn, lấp lánh cuộn lên dưới chân lũ trẻ, xoáy thành vòng tròn mềm mại rồi hiện ra thành những chiếc ghế không chân lơ lửng. Một vài chiếc hơi lắc lư, có chiếc còn xoay tít một hồi lâu mới chịu dừng.

"Tập trung nhé. Đừng gồng. Lưới nano phản hồi theo ý nghĩ, không phải cơ bắp. Càng tĩnh tâm, chúng càng dễ bảo." Sophia nhắc nhở.

Chỉ trong chốc lát, căn phòng đã im ắng. Lũ trẻ ngồi thành một hình bán nguyệt rộng.

Qua VisLens—kính áp tròng sinh học được cấy vào mắt từ lúc mới sinh—chúng có thể nhìn thấy thông tin của mọi thứ xung quanh hiện lên ngay trong tầm mắt.

Căn phòng không một tiếng động, nhưng lũ trẻ thì chẳng lúc nào yên. Chúng tranh thủ chat và thao tác liên tục trên các ứng dụng của MindPlatform—nền tảng trí tuệ nhân tạo hợp nhất, cũng là bộ não điều phối mọi hoạt động trên phi thuyền Galaxia.

Lúc này, không gian ngập tràn các luồng dữ liệu biến chuyển không ngừng — những dòng chảy số len lỏi qua các giao diện trong suốt. Qua VisLens, thực tại như bị nhấn chìm trong đại dương thông tin: dòng chữ, biểu đồ, hình ảnh, bản đồ hành tinh — tất cả lướt qua tầm mắt loang loáng, trôi theo dòng suy nghĩ bất tận.

Sophia nhìn các em trìu mến.
Bọn trẻ không giống thế hệ của cô—chúng không học để thích nghi, mà lớn lên giữa những dòng dữ liệu.
Chúng sinh ra đã ở trong thế giới này.

Cô bước ra giữa phòng, cất giọng vui vẻ:

"Chào buổi sáng, các thiên thạch nhỏ.”

Một luồng ánh sáng quét ngang qua, những dòng chảy hỗn độn lập tức tan biến, không gian sáng bừng lên.

Cô tiếp tục:
"Hôm nay, chúng ta sẽ khám phá một hiện tượng vật lý mà các em cảm nhận mỗi ngày trên con tàu này, nhưng chưa chắc đã để ý."
"Đó là cách Galaxia tạo ra trọng lực từ chuyển động—và vì sao các em có thể đứng vững như đang ở trên mặt đất."

Cô dừng lại một thoáng, rồi bước lên phía trước.

"Galaxia không có trọng lực tự nhiên," cô giải thích, giọng nhỏ nhẹ nhưng rành rọt.
"Không có hành tinh nào bên dưới chúng ta. Không có lực hút nào giữ chúng ta lại.
Thứ giữ cơ thể các em ổn định—chính là chuyển động quay của con tàu."

Cô chăm chú nhìn vào khoảng giữa. "Các em hãy xem đây."
Căn phòng khẽ rùng mình. Một mô hình ba chiều hiện ra—ba vòng tròn xếp chồng, quay ngược chiều nhau, tạo thành ba tầng của một chiếc đĩa bay khổng lồ. Mỗi vòng được phủ bởi một lớp sương mờ, lấp lánh theo chuyển động luân hồi—như thể đang cuốn theo cả không-thời gian.

Lũ trẻ bắt đầu nhao nhao lên:

"Ồ, đó là toàn bộ con tàu à?" "Chúng ta đang ở vòng lớn hay vòng trên cùng nhỉ?" "Không thể tin được—em có thể cảm nhận được nó đang quay!"

Sophia mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho chúng im lặng.

"Đây là ba vòng quay vĩnh cửu," cô nói. “Chính chuyển động của chúng tạo ra trọng lực nhân tạo, giúp duy trì trật tự và ổn định cho mọi hoạt động trên tàu.”

Cô chỉ vào một chấm sáng đang nhấp nháy trên mô hình.

"Chúng ta đang ở đây," cô nói tiếp. "Vòng quay vĩnh cửu số hai—Vòng tròn Giáo dục— Vòng tròn trung tâm."

"Mô hình lập tức được phóng to lên. Mái vòm nơi họ đang ngồi hiện ra rõ mồn một, và bọn trẻ thấy cả hình của chính mình trong đó—như những con búp bê nhỏ xíu. Vài đứa thử nghiêng người, ngọ nguậy, có đứa lại hoa chân múa tay—lập tức hình ảnh trong mô hình cũng ngọ nguậy y hệt, như thể đang bắt chước."

Sophia bước lên.

"Giờ, hãy tạm dừng một chút. Các em thử nhắm mắt lại xem."

Lũ trẻ làm theo. Căn phòng im phăng phắc.

"Hãy cảm nhận—không phải chuyển động vật lý, mà là ý niệm về nó. Một chuyển động quay chậm rãi, đều đặn, ngay bên dưới các em."

Sau một thoáng.

"Cảm giác thế nào?"

Một đứa nhanh nhảu: "Giống như đang đứng trên một ý nghĩ."

Một đứa khác cười khúc khích: "Giống như đang đứng trên một trò bịp thì đúng hơn."

Sophia bật cười: "Có lẽ là cả hai."

Cô tiếp tục giảng giải, hướng dẫn bọn trẻ cảm nhận sự cân bằng, lắng nghe những chuyển động tinh tế của quán tính và dòng ý nghĩ.

Ba vòng quay vĩnh cửu không bao giờ ngừng nghỉ. Chúng quay đều, phập phồng theo nhịp thở của thời gian, giữ cho thực tại của con tàu được neo lại bằng chính sự duyên dáng của chuyển động.

Đúng lúc đó, một tiếng chuông “bính boong” nhẹ vang lên. Giọng cơ trưởng vui vẻ:

"Xin chào quý hành khách. Đây là cơ trưởng Minh Lee, đại diện cho CosmoTravel và toàn bộ phi hành đoàn.

Hiện tại, Galaxia đang di chuyển ở Kinh độ Thiên hà 135, Vĩ độ âm 45 — cách Trái Đất khoảng bốn tháng ánh sáng. Chúng ta đang lướt giữa vùng vành đai và lõi dày đặc của Dải Ngân hà, nơi ánh sáng rực rỡ nhất — từ những khoảng trống cổ xưa đến các cụm sao sáng chói. Nếu quý vị chưa từng chiêm ngưỡng, thì đây là cơ hội tuyệt vời."

Sau một khoảng lặng, cơ trưởng tiếp tục:

"Galaxia hiện đang di chuyển với vận tốc ổn định sáu trăm nghìn kilômét mỗi giây. Chúng ta sẽ trở về Trái Đất trong vòng hai tháng nữa. Trong thời gian này, xin hãy tận hưởng hành trình và cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài.

Cảm ơn quý khách đã đồng hành cùng chúng tôi."

"Wow, cơ trưởng nói mình bay nhanh hơn ánh sáng đó hả?" Một đứa tròn mắt.
Một đứa khác nhún vai: "Làm gì có chuyện đó!"
Sophia mỉm cười: "Không phải phép thuật đâu. Đó là nhờ trường tachyon. Các em sẽ được học kỹ hơn trong mấy buổi tới. Còn bây giờ, hãy nghĩ đơn giản—chúng ta không lao đi xuyên qua không gian, mà đang trôi theo dòng chảy của vũ trụ."

Ngay lúc đó, một tin nhắn hiện lên qua VisLens của cô:
Sophia—về Hub ngay. Trường tachyon đang bất ổn. Không phải ngẫu nhiên. Có nhiễu từ sao chổi 26-K.
Thomas.

Sophia khựng lại trong một nhịp thở. Cô vội nhắn lại: Đã nhận. Chúng ta đang thấy gì?

Không có phản hồi.
Cô quay về phía lớp học.
"Các nhà thám hiểm, buổi sinh hoạt hôm nay đến đây thôi nhé. Cô có việc gấp."

Sophia búng tay một cái. Những chiếc ghế lơ lửng hạ xuống, bụi nano tan vào sàn và lập tức biến mất. Bọn trẻ đứng dậy—đứa vẫy tay, đứa còn liến thoắng như chưa muốn rời câu lạc bộ.

 Một bé gái nán lại, ánh mắt đăm chiêu.
“Cô Sophia? Nếu tất cả chúng ta đều dùng chung một hệ thống... làm sao biết được suy nghĩ nào là của chính mình?”
Sophia cúi xuống, mỉm cười, nhìn vào mắt đứa bé thật lâu rồi khẽ nói:
“Đó là câu hỏi muôn thuở. Nhưng giờ đây, các em đang sống trong chính nó rồi.”
Đứa bé gật đầu, mỉm cười, rồi chạy vụt đi.

 Còn lại một mình, Sophia mở nhật ký hành trình. Mọi thứ đều bình thường. Dao động trong trường tachyon được dán nhãn bình thường — "biến thiên môi trường". Nhưng mấy chữ đó cứ đậm dần lên trong tâm trí cô, không dứt ra được.

Cô bước ra khỏi phòng. Dải đèn phía trước chớp nhè nhẹ.

Tới hành lang nối giữa vòng quay vĩnh cửu số hai và số ba, cô bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Sàn nhà phát sáng, lớp bụi nano lấp lánh bốc lên. Một tấm ván trượt hiện ra, lơ lửng, nhấp nháy.

Sophia liền bước lên. Chiếc ván trượt lao vun vút về phía Trung tâm Điều hướng, để lại một vệt sáng ma quái phía sau. Lớp bụi nano khẽ lay động rồi chìm xuống sàn. Cảnh vật im phăng phắc—như thể chính Galaxia cũng đang nín thở.

Get the latest episodes directly in your inbox