Chương 2: Sân khấu trên Galaxia

audio-thumbnail
Nothing touched ground
0:00
/219.977143

Tại Culinary Village, hương vị của những món ăn hảo hạng hòa quyện cùng tiếng cười nói rì rầm và ánh đèn lấp lánh như sao rơi, tạo nên một bầu không khí đặc biệt. Nhưng điều kỳ lạ nhất là—chẳng có gì chạm đất.

John Smith nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế không chân lơ lửng. Bề mặt mát rượi của tấm lưới nano rung khẽ dưới thân anh, tự động điều chỉnh theo tư thế và trọng lượng.

Anh ngồi đó, thảnh thơi, để mặc cơ thể bồng bềnh lơ lửng trong không gian.
Tâm trí anh thì đã trôi xa—lang thang qua những nẻo khuất của vũ trụ, theo nhịp điệu mơ hồ của các vì sao.

Một chiếc khay bóng loáng trôi tới, mang theo ly cappuccino còn bốc khói. Mùi cafe thơm nức kéo anh trở về với thực tại.

John vừa định đưa tay với ly café thì biểu tượng chiếc điện thoại trước mắt khẽ rung. Anh nhìn chăm chú vào đó, và Jane liền hiện ra với nụ cười rạng rỡ.

“Chào buổi sáng, John! Tôi không làm hỏng buổi café vũ trụ của anh đó chứ?” – cô đùa, nháy mắt tinh nghịch.

“Hello Jane, buổi café vũ trụ của tôi nhạt nhẽo vì đang thiếu cô đấy.” – John cười đáp. “Có chuyện gì vui vậy?”

“Phiếu thuận tuyệt đối từ hội đồng khoa — chúc mừng Giáo sư Tâm lý học mới nhất của Yale!”

"John hơi sững lại, rồi cười rất tươi: 'Tuyệt quá... Không ngờ lại nhanh đến vậy. Cảm ơn cô đã báo tin.'"

Jane ghé lại gần John, tò mò:
“Yale thì sôi động khỏi bàn, còn thiên hà của anh sao rồi?”

John tủm tỉm cười:
“Muốn thử dạo một vòng dưới sao không?”

Không để Jane kịp phản ứng, anh nhìn vào khoảng không trước mặt.
MentiSync lập tức kích hoạt ứng dụng GalaxyTour — một cơn lũ sao và tinh vân tràn tới, như thể muốn nuốt trọn Jane.

“Wow, không thể tin nổi!” cô thốt lên, giọng lạc đi vì xúc động.
“Ngộp thở quá, tôi chết chìm mất! Yale đợi cũng được — mai tôi đặt vé luôn!”

Cô bật cười, rồi nói thêm:
“Có phát hiện tâm lý nào dưới những ánh sao không?”

John cười khẽ:
“Chỉ vài tia le lói thôi. Những tia lớn... vẫn còn ở ngoài kia. Hẹn gặp lại cô trong hai tháng nữa nhé.”

“Bye bye!” Jane đưa tay lên môi, khẽ hôn gió rồi biến mất.

John thong thả nhấp một ngụm café, ánh mắt dõi theo những ngôi sao nhấp nháy trên trần, nét mặt xa xăm.

Anh nổi bật với mái tóc vàng, vóc dáng săn chắc, ăn mặc đơn giản nhưng chỉn chu. John trông trẻ hơn nhiều so với tuổi bốn mươi.

Với đôi mắt sắc sảo của một nhà tâm lý học và óc hài hước vốn có, John không bao giờ bỏ lỡ cơ hội quan sát người khác — luôn tìm thấy điều thú vị trong những chi tiết nhỏ nhất.

Bỗng có tiếng đàn ông nói khẽ sau lưng:

“Eres muy hermosa.”

Rồi một giọng phụ nữ e lệ:

“Xiè-xiè nǐ!”

MindPlatform lập tức dịch đoạn hội thoại và truyền thẳng qua chip não MentiSync của John:

“Em đẹp lắm.”

“Cảm ơn anh!”

John khẽ nghiêng đầu liếc nhìn. Một chàng trai Tây Ban Nha và cô gái Trung Hoa đang chụm đầu, nói cười tình tứ. Trang phục, dáng vẻ, mùi nước hoa — tất cả đều toát lên vẻ sang trọng, quý phái.

John mỉm cười, thầm nghĩ:

“Nếu MindPlatform bị lỡ một nhịp... thì có khi nàng thơ sẽ hóa phù thủy mất!”

John lặng lẽ uống nốt ly cà phê rồi đứng dậy. Với dáng vẻ của một người đã quen đi giữa hai thế giới—bên trong và bên ngoài—anh chậm rãi bước về phía Creative Quarter, nằm trên vòng quay vĩnh cửu số hai. Dưới chân, các lối đi sáng lên từng nhịp, như những huyết mạch lấp lánh của Galaxia.

Creative Quarters mở ra như một giấc mơ.

Những tác phẩm điêu khắc từ công nghệ DynanoMesh — bụi nano lơ lửng, không ngừng biến đổi hình dạng và sắc màu — như đang thực hiện một vũ điệu thầm lặng, bất tận.

Chúng là nơi giao thoa giữa cảm xúc con người và độ chính xác tuyệt đối của AI.

John dừng lại trước một cậu bé đang mải mê với một thành phố Ả Rập.

Những tháp minaret và khu chợ sầm uất dần hiện ra từ những hạt sáng lấp lánh. Trên ban công, một nàng công chúa nghiêng người nhìn xuống khu chợ sặc sỡ, như đang ngóng đợi một chàng trai nào đó đi ngang qua.

John cúi xuống, mỉm cười: “Đúng là giả kim thuật. Câu chuyện gì vậy cháu?”

“Aladdin và cây đèn thần ạ!” — cậu bé ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh, giọng đầy vẻ hãnh diện.

John giơ ngón tay cái khen ngợi rồi bước tiếp, đi ngang hai đứa trẻ khác đang tranh cãi sôi nổi về một thành phố tương lai — nơi những tòa nhà cao vút vươn lên giữa bầu trời, và một cây cầu dây văng thanh mảnh bắc ngang dòng sông ánh bạc.

“Giờ đây, ý tưởng là vàng mới,” John thầm nghĩ. “Còn AI là khuôn đúc.”

Một giai điệu rộn rã vang lên từ Galaxy Arena, nhắc anh rằng đêm nay sẽ diễn ra buổi hòa nhạc The Armed Man: A Mass for Peace của Karl Jenkins, do Dàn nhạc Philharmonia và Dàn hợp xướng Hoàng gia biểu diễn trực tiếp tại Nhà hát Hoàng gia ở London.

Buổi biểu diễn sẽ được truyền trực tiếp lên phi thuyền Galaxia thông qua công nghệ thực tế ảo tăng cường hologram. Các nghệ sĩ biểu diễn trên Trái Đất sẽ được tái hiện trên sân khấu Galaxy Arena bằng những hình ảnh ba chiều sống động, tương tác với khán giả theo thời gian thực.

Âm thanh vòm và hệ thống ánh sáng cảm ứng được đồng bộ tức thời với diễn biến tại Nhà hát Hoàng gia, tạo nên một trải nghiệm nghệ thuật nhập thể – nơi người xem không còn cảm giác ngồi trước sân khấu, mà ở bên trong nó.

Công nghệ không chỉ mang theo âm nhạc – mà còn đóng gói cả hơi thở của Trái Đất, để những tâm hồn lênh đênh giữa vũ trụ vẫn còn chạm được quê nhà.

John chọn cho mình một chỗ ngồi và đưa mắt lướt qua đám đông—những con người tinh hoa bậc nhất trên Trái Đất, nay lại cùng hội tụ giữa không gian xa xôi này để thưởng thức một bản giao hưởng được phát trực tiếp từ chính Trái Đất.

Không khí thật náo nhiệt. Ai cũng muốn gây ấn tượng và tỏ ra đặc biệt trong mắt người khác.

Một học giả ăn vận chỉn chu đang lơ đễnh nghe một tay tài phiệt thao thao bất tuyệt về những phi vụ bán khống chứng khoán sinh lời. Một gã trọc phú mới nổi nhờ ôm coin đúng lúc, hoặc phân lô bán nền ở một quốc gia đang phát triển, cũng chen vào, cố gây chú ý bằng những câu chuyện nhạt thếch. Ở một góc khác, một kẻ thừa kế khoác vẻ chán chường lướt mắt qua đám đông, như thể đang dò sóng tìm bạn tình.

Họ giao tiếp bằng ngôn ngữ mẹ đẻ một cách tự nhiên, nhờ vào ứng dụng dịch trực tiếp trên MindPlatform – truyền thẳng vào não qua chip MentiSync.
Bất kể khác biệt về nguồn gốc, văn hóa hay số dư tài khoản, tại đây họ đều trở thành biểu tượng của sự văn minh – ít nhất là trong mắt nhau.
AI giúp họ chuyển ý nghĩ thành lời nói hoàn hảo, chỉ cần nhìn vào gợi ý trong tâm trí và đọc nó ra – giống như các chính trị gia đang đọc diễn văn từ một chiếc máy nhắc chữ.

Nhưng với họ, công nghệ này không còn đơn thuần là một công cụ. Nó đã trở thành bản năng – một dạng ngôn ngữ thứ hai, thành thạo trước cả khi họ biết nói.

Giữa đám đông đang bước vào, John chú ý đến hai người.

Đầu tiên là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi — vest xám tinh tươm, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sắc lẹm. Ông mỉm cười gật đầu với một người phụ nữ đeo đầy trang sức, rồi khoan thai ngồi xuống bên cạnh. Nụ cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh. Có lẽ là một chính khách.

Người thứ hai là một gã cỡ ba mươi lăm, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày góc cạnh, dáng vẻ lỳ lợm. Hắn vừa đi vừa ba hoa với một cô gái tóc vàng, tay vung lên từng chặp. John đoán: một võ sĩ quyền anh.

“Đều là diễn cả,” John nghĩ. “Thứ cuốn hút kia—chỉ để trưng dưới ánh đèn sân khấu.”
Anh nhếch mép.
“Con người ra sức đuổi theo ánh sáng,” anh cười khẽ, “nhưng chẳng bao giờ thoát khỏi cái bóng của chính mình.”

Rồi ánh đèn mờ dần.

Những nốt đầu tiên của bản The Armed Man: A Mass for Peace của Karl Jenkins vang lên—sâu lắng, mênh mang.

Hologram bừng sáng.

Trái Đất xuất hiện—rực rỡ và mong manh, treo giữa trời sao.

Khi âm nhạc cất lên, John cảm thấy một sợi dây mong manh dần hiện hữu—một liên kết vô hình với Trái Đất xa xôi, với những giấc mơ và sự mong manh của thực tại quanh anh. Tất cả được nối lại bởi một điều duy nhất: khát vọng vượt qua giới hạn.

Rồi Trái Đất sáng lên. Ánh hào quang ôm ấp cả khán phòng trong một nhịp thở chung.
Niềm kính ngưỡng trong anh chợt dâng lên.

Anh chuyển VisLens sang chế độ quan sát không gian từ bên ngoài.

Galaxia hiện ra — một chấm sáng mờ nhạt, lặng lẽ di chuyển trong không gian, len lỏi giữa hằng hà sa số những đốm sáng rực rỡ trên nền trời đen như mực. Thỉnh thoảng, một vệt sao băng xẹt qua khiến nó mất hút, như thể bị nuốt chửng bởi luồng ánh sáng chói lòa đó.
Có một điều gì đó thoáng qua trong tâm trí John — một ý nghĩ mơ hồ, chưa kịp gọi tên.
Galaxia tiếp tục trôi — đẹp, lặng lẽ, và dễ bị lãng quên.

Get the latest episodes directly in your inbox