Chương 10: Đi tìm sự sống
Sau gần một tháng trôi dạt giữa miền tĩnh lặng của Dải Ngân hà, không một tín hiệu sống nào xuất hiện. Phi hành đoàn vẫn giữ nhịp làm việc chuyên nghiệp, không ai than vãn. Tất cả đều lặng lẽ—một thứ im lặng đầy ám ảnh, như bóng ma chậm rãi trườn qua các khoang tàu.
Xung quanh Minh, mỗi người một biểu hiện khác nhau.
Natalia giấu sự mệt mỏi sau ánh mắt đỏ hoe.
Sophia chăm chú dò tìm hy vọng trong mê cung bản đồ sao và các tín hiệu mờ nhạt.
Thomas cặm cụi bên máy in 3D, dồn tâm huyết vào những thiết kế robot sinh học mà chỉ mình anh hiểu hết ý nghĩa.
Michael thỉnh thoảng đặt nhẹ ly cà phê bên cạnh Minh, rồi ngồi lại, cả hai cùng lặng nhìn ra khoảng không mênh mông phía trước—nơi các vì sao vẫn lặng lẽ lướt qua.
Trong sự vô định và cô độc giữa không gian bao la, anh dành hàng giờ lặng lẽ suy ngẫm về gánh nặng trách nhiệm đang đè lên vai mình. Anh ghi chép vào nhật ký trên MindNote những suy tư về vai trò của mình như một điểm tựa tinh thần cho hành khách và phi hành đoàn—những người, dù vô tư hay tin tưởng một cách mù quáng, không thể thấu hiểu nỗi hoang mang và cô đơn mà anh đang trải qua. Trong khi họ tìm thấy sự an tâm ở anh, Minh lại chỉ biết bám víu vào một niềm tin mơ hồ nơi Chúa—nhưng Chúa không hiện hữu nơi này.
Minh tìm thấy sự an ủi từ MindPlatform. Dù chỉ là một cỗ máy thông minh vô tri, nhưng những cuộc trò chuyện hàng ngày với nó lại mang đến cho anh những lời khuyên và động viên cần thiết. Với Minh, MindPlatform không còn là một công cụ—mà đã trở thành “Chúa Trời của riêng anh” trong những khoảnh khắc cô đơn, là điểm tựa tinh thần duy nhất mà anh có thể tìm đến.
Anh nhận ra, Trái Đất—ngôi nhà tưởng chừng vững chãi của loài người—thực ra cũng mong manh chẳng khác gì chiếc phi thuyền đang lênh đênh giữa vũ trụ mênh mông này.
Minh tự hỏi, giữa hạt bụi vũ trụ bé nhỏ mang tên Trái Đất kia, có bao nhiêu người đang lặng lẽ suy tư, trăn trở như anh. Hay họ quá bận rộn với quyền lực, thù hận và lòng tham—đến mức chẳng còn thời gian để ngước nhìn bầu trời, tự vấn: điều gì thực sự là giấc mơ?
Trong những khoảnh khắc cô đơn quý giá ấy, Minh chợt ngộ ra ý nghĩa sâu xa của cuộc sống.
Anh cũng nhận ra vẻ huyền bí và diễm lệ của vũ trụ—đằng sau sự mênh mông ấy là một điều lớn lao khó nắm bắt, một bí ẩn vĩnh cửu mà loài người nhỏ bé chỉ có thể ngưỡng mộ.
Dù là một con người, một phi thuyền, hay cả một hành tinh, tất cả chúng ta cũng chỉ là những vệt sáng tạm thời.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Minh thấy gánh nặng trên vai mình như vơi đi, mọi lo âu cũng dần tan biến.
Anh hiểu ra—điều quan trọng không phải tìm đường trở về, mà tiến lên phía trước, không ngừng mở lối cho những chân trời chưa ai từng đặt chân tới. Ngoài kia, mỗi thiên hà chẳng còn là đích đến, mà hóa thành những ẩn số cần tìm lời giải. Từng vệt sáng băng qua cửa sổ—gợi nhắc về những khả năng thoáng qua, những cơ hội chưa kịp lóe lên đã tan vào bóng tối.
Có lẽ, con người sinh ra không phải để níu giữ sự vĩnh hằng, mà để rực rỡ trong khoảnh khắc của riêng mình—chỉ cần đủ soi sáng cho một đoạn đường trước khi lặng lẽ biến mất.
Một luồng hơi ấm khẽ dâng lên trong lồng ngực. Minh bất giác mỉm cười rồi hạ lệnh tăng tốc.
Ngoài cửa kính, những vì sao vẫn lặng lẽ, vun vút.