Chương 3: Va chạm với sao chổi

audio-thumbnail
Fragments of Fire
0:00
/215.510204
audio-thumbnail
STORMRUNNER
0:00
/209.972245

Trung tâm Điều Hướng khẽ rùng lên, rồi lại rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng hơi thở gấp gáp, tiếng nhịp tim thình thịch. Không khí như tích điện trước cơn giông.

Qua VisLens, các bảng điều khiển hiện ra lơ lửng—những màn hình trong suốt, viền cong ánh lên sắc xanh lam ớn lạnh.

Chính giữa căn phòng, mô hình Galaxia trôi lặng giữa một sơ đồ quỹ đạo lập thể. Những vòng tròn vĩnh cửu quay ngược chiều nhau, mờ ảo sau lớp sương mù tachyon.

Cơ trưởng Minh Lee đứng sau tổ bay, hai tay chắp sau lưng. Anh nhìn vào mô hình không chớp mắt. Các ngón tay khẽ giật—rồi lập tức siết chặt, nhanh đến nỗi không ai kịp nhận ra.

Đo từng hơi thở. Đếm từng giây.

Sophia Smith dán mắt vào màn hình, giọng khẩn trương:
“Chúng ta đang tiến vào vùng sao chổi dày đặc,” cô báo cáo, các ngón tay lướt thoăn thoắt giữa các giao diện. “Mảnh vỡ từ đuôi của nó đang gia tăng. Một số mảnh đang di chuyển nhanh đến mức có thể xuyên thủng trường tachyon. Nếu lớp cách ly bị phá vỡ, hệ quy chiếu của con tàu sẽ đồng bộ với hệ quy chiếu không gian.”
Cô dừng lại. “Và chúng ta sẽ bị xé toạc. Thân tàu sẽ vỡ tan tành. Oxy sẽ cạn kiệt trong vài giây.”

Bên phải cô, Thomas Martinez mở mô hình quỹ đạo theo thời gian thực. Những vòng xoáy mảnh vỡ sao chổi quấn lấy lối đi của con tàu như một vầng hào quang chết chóc.

“Chúng ta chỉ có vài hành lang hẹp. Có cái kéo dài được vài giờ, có cái ngắn nhưng lại nguy hiểm hơn. Không có lối nào thực sự an toàn. Mọi thứ thay đổi từng giây.”

Thomas khẽ nghiến răng, mắt vẫn dán chặt vào những quỹ đạo ngoằn ngoèo.

Một ý nghĩ thoáng qua. Thomas ngẩng lên, giọng quả quyết:
“Ta sẽ phải tùy cơ ứng biến. Sẵn sàng chiếm quyền điều khiển. AI là không đủ.”

Minh hạ giọng:
“Michael?”

Michael Johnson đã bắt đầu lướt tay trên bảng điều khiển.
“Luồng tachyon hiện tại: 92%. Tôi sẽ đẩy lên 108 — ép xung, nhưng vẫn trong giới hạn. Chuyển sang chế độ lái bán tự động. Giao diện điều khiển thủ công sẵn sàng trên tất cả các trục.”

Chân mày Michael cau lại, tay vẫn trong tư thế sẵn sàng.

Minh khẽ gật đầu. “Tốt. Giữ nguyên.”

Rồi anh kết nối với Trung tâm Chỉ huy Mặt Đất:
“Galaxia gọi Trái Đất. Chúng tôi vừa đi vào vùng mảnh vỡ hỗn loạn từ sao chổi 26-K Orionis. Đã xác định một số kịch bản có nguy cơ thủng vỏ tàu. Đang khởi động quy trình ứng phó khẩn cấp.”

Một thoáng im lặng.
“Nghe rõ, Galaxia,” tiếng trả lời từ tổng đài vang lên, méo mó, ngắt quãng. “Hãy cập nhật liên tục.
Bảo trọng!”

Minh đưa mắt nhìn khắp lượt: Sophia, Thomas, Michael. Phía sau họ là phi hành đoàn, 200 hành khách. Không chỉ là sĩ quan. Không chỉ là dữ liệu. Mà là mạng sống. Và Trái Đất đang dõi theo. Thất bại không chỉ là nỗi nhục — mà là im lặng vĩnh viễn.

Anh quay lại phía mô hình, giọng đều đặn.

“Sophia, điều chỉnh cộng hưởng trường tachyon. Thêm lớp đệm nhiễu — cố thêm vài giây.”

Ngón tay Sophia lướt trên màn hình.
“Đang hiệu chỉnh lại. Hãy hình dung như một đám mây động học — đủ mỏng để xuyên qua, đủ dày để tán mảnh vụn. Nó không chặn được đá tảng, nhưng bắt được sỏi nhỏ. Xong!”

Giọng cô vẫn rành rọt, nhưng những ngón tay đã trắng bệch trên bảng điều khiển.

Ánh mắt cô liếc nhanh sang Minh, bắt gặp cái gật đầu của anh, rồi lập tức trở lại màn hình — tập trung cao độ.
Một tia sáng bất ngờ lóe lên trên mô hình: một mảnh vỡ sượt qua vành ngoài. Lớp sương mờ bị nứt ra, rồi nhanh chóng ổn định lại.
Không ai lên tiếng.

Không khí ngân lên tiếng ù ù của luồng Tachyon.

Con tàu rung lên dưới chân họ, như đang rùng mình trước hiểm họa sắp ập tới

Một mùi ozone mơ hồ phảng phất trong không gian — đâu đó có mạch điện đang quá tải.

Minh thở ra — chậm rãi, đều đặn.

Xung quanh anh, ai nấy đều nín thở. Cơ bắp căng cứng. Mắt khóa chặt vào hành lang đỏ rực phía trước.

Anh nhìn mô hình lần cuối—vành đai mảnh vỡ giờ đây lấp lánh đỏ, rung lên từng nhịp.

“Chuẩn bị vào vùng mảnh vỡ. Chúng ta chỉ có một con đường. Phía bên kia là sự sống.”

  ***

Ánh sáng tắt dần, làm mờ đi các đường viền của khán đài, để lại những mảng bóng dịu và hình hài mờ ảo. Một sự tĩnh lặng buông xuống như lớp nhung dày, phủ lên khán phòng một cảm giác linh thiêng khó diễn tả bằng lời.

Và rồi, những nốt đầu tiên của The Call to Prayers vang lên — trầm lắng, trang nghiêm, lan ra như thấm vào từng hơi thở. Một ngôi đền ánh sáng dần hiện lên, hư ảo. Thời gian như ngưng lại. Những bóng người hành lễ quỳ xuống — rồi nhẹ nhàng tan biến như khói sương.

John cảm thấy nhịp tim mình chậm lại, từng nhịp đập hòa vào tiết tấu của bản nhạc. Những giọng hợp xướng trầm sâu quấn lấy anh, quấn lấy tất cả — gần gũi đến mức tưởng như có thể chạm vào. Không chỉ là nghe, mà là tan vào trong nó. Như thể từng giọng hát rung lên từ bên trong cơ thể, lấp đầy những khoảng trống sâu thẳm mà anh chưa từng biết đến.

Xung quanh John, những gương mặt dần giãn ra, những ánh mắt khép hờ, hơi thở chậm lại. Những toan tính thường nhật nhường chỗ cho sự kính ngưỡng — và cả những ký ức riêng tư khẽ trỗi dậy theo dòng nhạc.

Ngôi đền trôi dần ra xa, các bức tường vàng tan vào những vì sao. Không còn quá khứ, không còn tương lai — chỉ còn nhịp hòa âm lặng lẽ, vĩnh hằng.

Khi hợp xướng vút lên, một cảm giác bình an lan ra khắp khán phòng, vượt qua mọi ranh giới văn hóa hay ngôn ngữ. Đó là sự hợp nhất — thuần khiết và sâu lắng — tựa như được nâng lên từ một mạch nguồn cổ xưa, mang hơi thở nhân loại, kéo dài vô tận.

Ở bên ngoài, không ai hay biết, cơn bão đang tới gần — lặng lẽ, tàn nhẫn, và mỗi nhịp thở trôi qua lại thêm một bước gần hơn.

***

Trên Cầu Chỉ huy Ngôi Sao, mọi ánh mắt đều dán chặt vào mô hình thực tế ảo. Phi thuyền hiện lên như một chấm sáng nhỏ, len lỏi qua hành lang hẹp uốn lượn giữa những lớp mảnh vỡ đang trôi. Các mảnh vụn tóe sáng như tàn tro, bùng lên chớp nhoáng mỗi lần sượt qua lớp vỏ trường tachyon lấp lánh bao quanh thân tàu —  Những cú chạm tưởng như nhẹ tênh ấy lại gây nên những rung chấn bất an, lan qua lớp vỏ, dội xuống sàn dưới chân tổ bay.

 Tiếng tia lửa điện lách tách trên mô hình, xen lẫn tiếng còi báo động dồn dập — căng thẳng lên đến cực độ.

Căn phòng như một kho thuốc súng chực phát nổ. Thỉnh thoảng, sàn tàu lại rung nhẹ — quá khẽ để hệ thống phát hiện, nhưng đủ để khiến người ta sởn gai ốc.

 Sophia ngồi cạnh Thomas, mắt không rời mô hình.
Ý nghĩ của họ đổ về MindPlatform, liên tục điều chỉnh — chính xác đến từng li.
Galaxia nặng nhọc vượt qua cơn hỗn loạn, từng chút một.
Michael ngồi căng như dây cót, hai tay đặt trên bảng điều khiển. Các ngón tay khẽ giật, sẵn sàng chiếm quyền điều khiển bất kỳ lúc nào.

 Phía sau họ, Minh đứng bất động như đá tạc. Ánh sáng mờ từ mô hình hắt lên, những mảng sáng tối ngọ nguậy trên gương mặt sắc lạnh của anh. Đôi mắt sâu dưới vòm mày rậm dõi theo từng chuyển động nhỏ, từng dấu hiệu bất thường.

Trái với vẻ ngoài điềm tĩnh, trong đầu anh, các mô phỏng đang chạy với tốc độ vượt cả máy tính — kịch bản, rủi ro, và những tính toán được mất không khoan nhượng của quyền chỉ huy.

 Giọng Sophia vang lên — rành rọt, nhưng không giấu được vẻ căng thẳng.
“Chúng ta đang ở tọa độ X-34.56, Y-78.90. Galaxia hiện đang giữ tốc độ trong khoảng 250 đến 300 nghìn km/giây. Mật độ mảnh vỡ tăng nhanh — kích thước lớn hơn, quỹ đạo ngày càng hỗn loạn.”

 Cô dừng lại, ánh mắt căng thẳng.

“Còn mười lăm phút nữa đến vành sao chổi. Dự báo cho thấy mật độ mảnh vỡ sẽ đạt đỉnh ngay phía trước. Nguy cơ va chạm đang tăng nhanh.”

 Thomas cắt ngang, giọng lộ rõ vẻ khẩn cấp: “Mảnh vỡ đang tới rất nhanh — quỹ đạo không ổn định. Chúng ta cần chuyển hướng ngay lập tức!”

 Minh không hề phản ứng. Anh đứng đó, bất động như một vị thiền sư, tập trung cao độ vào một điểm duy nhất trong tư tưởng, tách biệt khỏi mọi xáo trộn bên ngoài. Trong tâm trí của anh, thời gian dường như chậm lại. Mọi diễn biến xung quanh như được phóng đại, diễn ra vô cùng rõ nét tựa một thước phim quay chậm. Khuôn mặt anh trở nên bình thản đến lạ kỳ.

Hai chớp sáng lóe lên — một trên mô hình, một trong tâm trí anh. Michael liền chồm lên, vồ lấy bảng điều khiển. Con tàu đổi hướng đột ngột, tăng tốc.

 Mọi người bị kéo giật sang bên phải, dây an toàn thít chặt, sống lưng đau nhói. Chưa kịp lấy lại thăng bằng, mô hình nháng lên lần cuối — rồi tắt ngấm. Cầu chỉ huy chìm vào bóng tối. Trong chốc lát, sự im lặng tuyệt đối nuốt trọn mọi thứ — bất thường, đè nén.

Rồi nó đến.

Tiếng rít xoẹt rợn người của kim loại bị cứa trên bề mặt — sắc lạnh, tàn nhẫn, như lưỡi dao cắt ngang sống lưng.

Một tiếng nổ chát chúa dội lên, nghẹt thở, rung chuyển thân tàu.
Mặt sàn oằn lên dưới chân họ.

Galaxia đang vật vã.


***

Tại Galaxy Arena, khi những nốt cuối đầy ám ảnh của bản Angry Flames vừa lịm đi, sân khấu chợt lóe lên ánh đỏ rực: một khu rừng đang bốc cháy hiện ra, lửa bùng lên như muốn thiêu đốt cả mái vòm. Rồi một tiếng sấm nổ đanh như xé toạc không gian, khiến cả khán phòng rung lắc dữ dội.

Trong khoảnh khắc ấy, trọng lực biến mất. Khán giả bị hất tung lên, lơ lửng giữa không trung như một thước phim quay chậm. Gương mặt đông cứng. Tiếng thét dang dở. Ánh mắt mở to trước một thực tại đang vỡ vụn trong cơn hỗn loạn mộng mị.

Ban đầu, John tưởng đó chỉ là một hiệu ứng đặc biệt—màn kết hoành tráng của buổi trình diễn. Nhưng rồi một lực kéo dữ dội giật ngược anh xuống ghế, siết chặt cơ thể như muốn nghiền nát lồng ngực. Chỉ lúc đó, anh mới nhận ra: có điều gì đó thực sự không ổn.

Những vị khách sang trọng giờ đây ngã sấp ngửa, cố bấu víu vào bất cứ thứ gì trong tầm tay. Một người đàn ông gần đó lăn qua các hàng ghế, khuôn mặt méo mó vì hoảng loạn. Cách đó không xa, một phụ nữ nhắm nghiền mắt, miệng lầm rầm khấn vái. Cảnh tượng như ngày tận thế đã gần kề.

Cả khán phòng khẽ rung lên. Tiếng loẹt xoẹt, lách tách lan trong không khí, tạo một cảm giác rờn rợn. Trên cao, một tấm bảng điện tóe lửa rồi phụt tắt.

Những âm thanh ù ù vọng ra từ thân tàu, như tiếng rên rỉ của một con mãnh thú bị thương. Trọng lực bắt đầu ổn định trở lại. Cảm giác đè nặng dần tan biến. Những cơ thể bị ghì chặt lồm cồm bò dậy, rồi lại ngã sóng xoài trên lối đi, như lá khô bị quăng xuống sau cơn bão. Vài người thở hổn hển, cố gắng xua đi nỗi kinh hoàng còn váng vất trong lồng ngực.

John thở hắt ra, tay vẫn bám chặt vào ghế. Vẫn chưa hết run.

Đèn đỏ khẩn cấp thưa dần rồi tắt hẳn. Đèn bật sáng trở lại—lạnh lẽo, quen thuộc.

Không ai lên tiếng. Cả khán phòng bất động, rũ rượi như thể vừa đi qua một cơn bão.

***

Trên Cầu Chỉ huy Ngôi Sao, những tiếng bíp bíp vang lên. Màn hình nhấp nháy loạn xạ. MindPlatform tái khởi động, kéo theo tiếng ù ù quen thuộc của động cơ.
VisLens nhấp nháy trước mắt, các dòng dữ liệu hiện lên, lướt loang loáng.

Michael thốt lên, giọng khô khốc:
“Chỉ cần chậm một tích tắc nữa là chúng ta tiêu đời rồi.”

Sophia liếc nhanh về các chỉ số đã ổn định, thở phào:
“Chúng ta vừa kịp thoát khỏi hành lang mảnh vỡ.”

Minh khẽ gật đầu, mắt vẫn dán vào mô hình:
“Giảm tốc độ xuống 200.000 km/giây và giữ nguyên cho đến khi có lệnh mới. Tất cả các bộ phận, tiến hành kiểm tra trạng thái và báo cáo ngay lập tức.”

Giọng kỹ sư trưởng vang lên gấp gáp:
“Cơ trưởng, kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy hệ thống ComLink đã hư hỏng nghiêm trọng—do một mảnh vỡ va chạm trực tiếp. Một mảnh vỡ khác đã tạm thời làm gián đoạn bộ tạo trọng lực ở vòng quay vĩnh cửu số 2, khiến khu vực này mất trọng lực trong khoảng mười lăm giây. Hệ thống hiện đã ổn định, nhưng cả cụm ComLink và khu trọng lực cần được kiểm tra và sửa chữa ngay lập tức.”

Minh thoáng chau mày, rồi ra lệnh:
“Kết nối ngay với bộ phận liên lạc không gian. Ưu tiên khôi phục ComLink. Triển khai sửa chữa ngay. Báo cáo mọi diễn biến ngay lập tức.”

“Rõ, cơ trưởng!”

Minh khẽ xoay người, thấp giọng:
“Tiếp viên trưởng, cơ trưởng Minh đây. Báo cáo tình hình hành khách tại vòng quay vĩnh cửu số hai.”

Giọng của Natalia vang lên, chuyên nghiệp, nhưng vẫn không dấu được vẻ bối rối:
“Cơ trưởng, Galaxy Arena vừa tổ chức một buổi hòa nhạc lớn. Việc mất trọng lực tạm thời đã khiến hành khách hoảng loạn, nhưng chúng tôi đang cố gắng trấn an.”

Minh chỉ thị:
“Tiếp tục trấn an hành khách. Chúng ta đã thoát khỏi vùng nguy hiểm.”

Anh hướng mắt lên vòng quay vĩnh cửu số hai trên mô hình trước mặt. Hình ảnh lập tức được phóng to. Galaxy Arena hiện ra lặng lẽ- hoảng loạn, mờ nhòe như những bóng ma.

Minh thở dài, ánh mắt đăm chiêu.

***

Tại Galaxy Arena, tiếng khóc lóc, tiếng rên rỉ và cả lời cầu nguyện vang lên khắp nơi. Vẻ hào nhoáng của giới tinh hoa nứt ra từng lớp — nỗi sợ quét qua như chất tẩy trang, để lộ những gương mặt thật sau lớp danh xưng và thứ sức mạnh giả tạo được đánh bóng bằng tiền bạc.

Ngay hàng ghế trước John, một phụ nữ đeo đầy trang sức đang co rúm người, tay bám chặt lấy ghế. Khuôn mặt vô cảm vì lớp botox cứng đơ, nhưng đôi mắt thì không giấu nổi sự hoảng loạn — trợn trừng, co giật liên hồi như đang trong cơn ác mộng. Miệng bà lảm nhảm những câu kinh ngắt quãng, bằng thứ âm thanh mà John không thể hiểu được.

Gần đó, một người đàn ông bị kẹt giữa hai ghế. Đầu chúi xuống sàn, mông mắc lại trên ghế, tà áo vest đắt tiền lộn ngược phủ kín đầu, để lộ chiếc quần lót thêu kim tuyến lấp lánh. Ông ta rên rỉ không dứt, mắt dáo dác, chẳng biết bám víu vào đâu

Giữa cảnh hỗn loạn, vẫn có những người giữ được bình tĩnh. Họ lặng lẽ đỡ người khác đứng dậy, dọn lối đi, chỉnh lại ghế. John cũng cúi xuống đỡ một phụ nữ đang run, rồi bế một đứa trẻ đang mếu máo lên và an ủi nó.  

Tiếng thông báo vang lên. Giọng cơ trưởng Minh đều đặn, điềm tĩnh:

“Đây là cơ trưởng Minh Lee. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự cố vừa rồi. Phi thuyền đã va phải mảnh vỡ từ đuôi sao chổi, khiến hệ thống trọng lực tạm thời gián đoạn.
Sự cố đã được khắc phục, con tàu hiện tại đã ổn định.
Xin quý vị giữ bình tĩnh và liên hệ với tiếp viên nếu cần hỗ trợ.
Vì lý do an toàn, việc liên lạc với Trái Đất sẽ tạm thời gián đoạn cho đến khi có thông báo mới.
Chúng tôi trân trọng sự thông cảm của quý vị.”

Đám đông như bừng tỉnh. Mọi người dần nhận ra chuyện gì vừa xảy ra và hiểu rằng khoảnh khắc tưởng như tận thế đã qua. Không khí trong phòng chùng xuống. Bất ngờ, một phụ nữ khóc rống lên, kéo theo những tiếng khóc khác. Lúc đầu còn thưa thớt, rồi lan ra khắp nơi. Khán phòng lại rối lên, mất kiểm soát.

John đảo mắt tìm hai nhân vật của mình.
“Võ sĩ quyền anh” — chỉ vài phút trước còn nghiến răng, quai hàm bạnh ra, mắt đỏ vằn lên — giờ buột miệng chửi thề. Một vài người khác cũng bắt đầu hùa theo, lác đác làu bàu theo nhịp của hắn.

“Vị chính khách” ngay lập tức chuyển từ dáng vẻ khốn khổ — giống hệt quý ông mắc kẹt ban nãy — sang trạng thái điềm tĩnh vốn có khi nghe thông báo của cơ trưởng.
Ông chỉnh lại vest một cách dứt khoát, rồi nhảy phắt lên ghế, vỗ  tay bồm bộp mấy cái. Giọng điềm tĩnh như thể đã được tập dượt từ trước:
“Thưa quý vị, xin hãy bình tĩnh. Mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát. Chúng ta đã an toàn — hãy cùng nhau ổn định lại trật tự.”
Lời ông lên khắp khán phòng như một bài diễn văn tranh cử — vừa vỗ, đầy cảm hứng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Arena thuộc về ông ta.

Rồi giọng tiếp viên trưởng vang lên:
“Kính thưa quý khách, chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự cố vừa qua. Phi hành đoàn đã ổn định toàn bộ hệ thống, con tàu hiện đang an toàn.
Kính mời quý khách trở về phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi. Bữa tối sẽ được phục vụ tại Culinary Village trong khoảng ba mươi phút nữa.
Nếu quý vị có yêu cầu đặc biệt hoặc cần hỗ trợ, xin vui lòng thông báo ngay với đội ngũ phục vụ.
Chân thành cảm ơn quý khách đã kiên nhẫn và hợp tác.”

Mọi người bắt đầu đứng dậy, tản ra — kẻ lầm lũi, người vẫn chưa hết bàng hoàng.
John bước chậm qua đám đông, đầu óc mông lung.

Có lẽ chính khoảnh khắc này — khi lớp vỏ hào nhoáng rạn ra cùng bản ngã — là điều anh từng nói với Jane.

Get the latest episodes directly in your inbox