Chương 4: Đường về mịt mù.
Trên Cầu Chỉ huy Ngôi Sao, giọng kỹ sư trưởng run run, phá tan sự im lặng:
“Cơ trưởng... tôi có tin xấu.”
Minh xoay người nhíu mày. “Gì vậy?”
Một thoáng im lặng. kỹ sư trưởng báo cáo:
“Module ComLink dự phòng cũng đã bị phá hủy. Chúng ta đã mất liên lạc hoàn toàn với Trái Đất.”
Mọi người như chết lặng, nhìn nhau sững sờ. Nét mặt Minh thoáng biến sắc, nhưng lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh vốn có trước khi mọi người kịp nhận ra
“Thomas,” giọng Minh trầm xuống, cố giữ bình tĩnh. “Có thể dùng máy in 3D đa năng để tái tạo module ComLink không?”
Thomas chần chừ. “Chúng ta in được phần vỏ, các linh kiện… nhưng không thể làm lại HyperLink Chip. Cái đó vượt ngoài khả năng hiện tại.”
Sophia nói khẽ: “Con chip đó dùng kiến trúc lượng tử phân tầng. Phải chế tạo trong điều kiện chân không tuyệt đối, với thiết bị điều khiển ở cấp độ nguyên tử. Chúng ta không có công nghệ đó.”
Trên Galaxia, chỉ có hai ComLink Module – một hoạt động và một dự phòng, và đây là lần đầu tiên cả hai cùng hỏng một lúc. Sự thiếu vắng HyperLink Chip không chỉ cắt đứt mọi liên lạc với Trái Đất, mà còn khiến đường về trở nên mịt mù, vô phương.
Đến lúc này, Minh thực sự sốc. Đằng sau vẻ mặt điềm tĩnh, ít biểu lộ cảm xúc trong những tình huống khẩn cấp, là một tâm trạng rối bời. Anh như một con diều đứt dây, mất phương hướng, chơi vơi.
Dày dạn kinh nghiệm trận mạc và từng nhiều lần đối mặt với khủng hoảng, Minh đã rèn cho mình bản lĩnh không chùn bước trước bất kỳ thách thức nào. Anh luôn chọn phương án tốt nhất có thể — không do dự. Và lần này cũng vậy: anh lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn.
Một lát sau, các sĩ quan đã có mặt tại Đài Quan sát Không gian. Những chiếc ghế DynanoMesh xếp thành một vòng tròn lơ lửng. Ở giữa, mô hình ComLink đang lặng lẽ xoay chậm.
Minh chỉ tay về phía mô hình, nói chậm rãi: “Cả hai module ComLink đã bị phá hủy hoàn toàn. Không có HyperLink Chip, chúng ta mất toàn bộ liên lạc với Trái Đất. Và cũng không còn đường quay về.”
Không gian như chùng xuống. Tiếng xì xào bàn tán rộ lên. Natalia tỏ vẻ lo lắng, tay xoắn lại. “Nếu hành khách biết thì—” cô bỏ lửng câu nói.
“Họ sẽ không biết. Chưa phải lúc.” Minh ngắt lời rồi quay sang Thomas.
Mô hình lập tức được phóng to lên. Module ComLink mở ra từng lớp — các mạch điện bung ra như cánh hoa — rồi dừng lại ở lõi phát sáng màu lục: một con chip nhỏ bằng móng tay, nằm sâu như một viên ngọc.
Thomas lên tiếng, giọng đều, không cảm xúc:
“Đây là HyperLink Chip. Làm từ vật liệu nano chuẩn quân sự. Dùng cho truyền thông siêu tốc. Tự sửa. Tự cập nhật. Nó là trung tâm của toàn bộ hệ thống liên lạc.”
Sophia nói thêm:
“Galaxia chỉ có hai con chip. Cả hai đều đã mất.”
Minh quay sang cô:
“Có phương án nào không?”
Sophia im lặng một thoáng, rồi nhìn vào khoảng không giữa vòng tròn. Một mô hình ngân hà hiện lên — những hạt bụi ánh sáng lơ lửng, trôi chậm qua vệt nắng mờ trong căn phòng tối.
“Chúng ta đang ở đây,” cô chỉ vào một chấm sáng gần rìa dải Ngân Hà. “Không khí: không. Nước: không. Nhưng không phải hành tinh nào cũng hiện ra từ khoảng cách này.”
Cô dừng lại, hạ thấp giọng:
“Không gian quá rộng — và phần lớn vẫn chưa được khám phá. Nếu chúng ta tìm... vẫn còn hy vọng.”
Minh gật đầu. “Thomas?”
Thomas nhìn chằm vào mô hình:
“Chúng ta sẽ dùng quang phổ để quét. Ưu tiên oxy, sau đó là nước và các hợp chất hữu cơ. Tập trung vào những hành tinh có dấu hiệu khí quyển.”
Minh quay sang sĩ quan hậu cần:
“Ta có thể cầm cự bao lâu?”
“Bốn tháng lương thực, cơ trưởng. Sáu nếu bớt khẩu phần.”
“Bắt đầu bớt khẩu phần ngay,” Minh ra lệnh. “Kéo dài được càng lâu càng tốt.”
Anh đảo mắt quanh vòng tròn. Mọi ánh nhìn đều đổ về phía anh — lo lắng, bất định, nhưng đầy tin cậy.
“Chuyện này phải được giữ kín. Ngoài căn phòng này, không ai được biết sự thật — cho đến khi chúng ta có tin tốt hơn.”
Anh dừng lại. Không khí đặc quánh.
“Sáu tháng,” anh nói. “Đó là tất cả những gì ta có. Trong thời gian đó, ta phải tìm ra một hành tinh. Thật sự. Có sự sống. Có hy vọng.”
Anh đứng thẳng người. “Tôi tin ở các bạn.”
Tất cả cùng đưa tay lên chào, đồng thanh:
“Rõ, thưa cơ trưởng.”
Minh chào đáp lại, rồi quay người. Ánh mắt anh hướng ra ô cửa kính — nơi những vì sao vẫn lấp lánh. Những nhân chứng lặng lẽ cho cuộc lưu đày — và có lẽ, cho cả sự cứu rỗi.