Chương 5: Vũ trụ trong bể cá
Sau cuộc họp khẩn, mọi người trở lại với công việc thường ngày,
nhưng căng thẳng vẫn âm ỉ trong không khí — như những hạt điện tích vẫn còn vương lại, chưa tan.
Tại Đài Quan sát Không gian, là một khoảng lặng — nhẹ nhàng, trọn vẹn, tách biệt.
Sophia ngồi một mình, đắm trong ánh xanh lam dịu nhẹ từ các giao diện bao quanh.
Cô vẫn đang làm việc — quét dữ liệu, xử lý thông số, đặt ra những giả thuyết mới.
Nhưng ở một tầng sâu hơn, tâm trí cô không còn đặt vào phương pháp hay thuật toán.
Mọi thứ dường như tạm nhường chỗ cho một cảm giác khác:
vũ trụ và vẻ đẹp huy hoàng của nó — không thể diễn tả, chỉ có thể lặng lẽ mà cảm nhận.
Dù đã dành gần mười năm hít thở trong các con số, thuật toán, đồ thị,
những gì cô vừa chứng kiến lại khẽ lật mở một thể nghiệm duy nhất:
lặng hơn, sâu hơn, vượt khỏi biên giới của ngôn từ và logic.
Qua VisLens, vũ trụ hiện ra như một lớp váng rêu bồng bềnh trong một bể cá trong suốt,
bị bỏ quên từ lâu — hệt như chiếc bể mà năm lên mười, cô từng dán mặt vào để ngắm hàng giờ không chán.
Bên trong, những sinh vật phù du li ti đủ hình dạng, đủ màu sắc
được phóng đại qua lớp nước và kính, lấp lánh dưới ánh đèn LED.
Cô từng mải mê nhìn vào đó để tưởng tượng,
khám phá “vũ trụ” thu nhỏ của riêng mình,
và kể cho con mèo cưng ngồi bên cạnh về những điều kỳ diệu mới phát hiện.
Cô kể về sự hình thành của các thiên hà,
về sự ra đời của các ngôi sao, sự giãn nở vô tận của vũ trụ.
Về tinh vân — những đám mây bụi và khí phát sáng rực rỡ.
Về hố đen — nơi có lực hấp dẫn mạnh đến mức không ánh sáng nào thoát được.
Về siêu tân tinh — cái chết bi tráng của một ngôi sao, bùng nổ trong vẻ đẹp lưu ly và sâu lắng.
Và cả cực quang — với những dải sáng đa sắc như linh hồn đang múa trên bầu trời.
Kể mãi rồi cũng chán,
cô lại khuấy tay vào bể nước để tạo nên một “vũ trụ” mới,
rồi tiếp tục câu chuyện mê hoặc cùng chú mèo.
Có lúc, cô thấy mình như một đấng sáng tạo,
quyết định trật tự của hàng tỷ “thiên hà” và những hành tinh quanh chúng.
Có lúc, chú mèo tỏ ra không hiểu,
kêu meo meo làm gián đoạn,
khiến cô nổi cáu, lớn tiếng quát nạt và khoắng mạnh hơn,
để rồi vũ trụ trong bể cá xoay vần như một cơn lốc xoáy.
Giờ đây, giữa ánh sáng xanh dịu và không gian lặng như mặt hồ,
cô bất giác đưa tay lên khua nhẹ trước mặt.
Một cử chỉ vô thức, thân quen — và cô khẽ bật cười.
Cô thầm nghĩ:
biết đâu những trật tự hiện có của vũ trụ
lại được tạo nên từ một cái khoắng tay bất chợt
của một đứa trẻ khổng lồ nào đó — đang giận dỗi.