Chương 7: Người neo giữ niềm tin
Sau một ngày dài mệt mỏi đến kiệt sức, Natalia trở về phòng.
Cô không cởi đồ. Không bật đèn. Cứ thế đổ người xuống giường, trong bộ đồng phục còn nguyên nếp. Hai tay buông thõng, bất động.
Cô nằm lặng một lúc lâu. Rồi tiếng nấc bật ra — lúc đầu chỉ là tiếng nghẹn trong cổ, rồi bật thành tiếng, rồi òa lên.
Căn phòng không có ai. Cô để mặc nước mắt tuôn rơi. Bao nỗi tủi nhục dồn nén bấy lâu, giờ không còn bị kìm lại — cứ thế tuôn ra.
Bàn tay cô run rẩy kéo gối lên che mặt. Nước mắt thấm ướt vải. Không chỉ vì buồn — mà vì cô đã phải gồng lên quá lâu để giữ mọi thứ khỏi sụp đổ
Trong suốt những năm làm tiếp viên — từ những lần trục trặc kỹ thuật đến những vị khách khó chiều — chưa khi nào cô đối mặt với một áp lực như lúc này.
Một nỗi sợ vô hình, nhưng gặm nhấm từ bên trong.
Không ít lần, cô bất giác tự hỏi: Lỡ như… đây là đoạn kết?
Tiếng ầm ì đều đặn của con tàu vọng qua vách tường, nghe như hơi thở. Bình thường, âm thanh ấy khiến cô thấy an tâm.
Nhưng tối nay, nó chỉ nhắc cô rằng: mọi thứ thật mong manh.
Như thể, chỉ cần cô lơ đãng một chút, nó sẽ lịm đi.
Lặng câm vĩnh viễn.
Hình ảnh ở Khu Ẩm Thực cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Ê, cô kia! Lại đây!”
Giọng người đàn bà rít lên như roi vút vào không khí. Khuôn mặt chẳng mấy thiện cảm. Nọng cằm che lấp cả mấy vòng vàng to bản, những ngón tay múp míp như chuối mắn.
Cô vẫn nhớ ánh mắt hoảng hốt của cô bé tiếp viên khi rón rén bước tới. Nhớ cả khoảnh khắc mình lùi lại, nấp sau vách tường, nín thở nghe trọn từng lời:
“Phục vụ kiểu gì đây hả?” — người đàn bà hét lên, giơ chiếc đĩa chỉ còn sót lại vệt nước sốt.
“Cứ đà này thì chúng tôi chết đói mất thôi. Nói chi đến chuyện trở về!”
Natalia giật thót. Câu nói gở ấy như nhát dao cứa vào vết thương mà cô đang cố quên: sự thật về tình trạng con tàu—điều cô vẫn luôn né tránh.
Rồi là tiếng cười. Tiếng phụ họa. Một vài vị khách đứng dậy, càu nhàu những câu chẳng rõ nghĩa, nhưng nét mặt thì đầy vẻ bất mãn.
Mắt nhòe đi. Đầu gối khuỵu xuống. Cô phải bám vào mép tường để khỏi ngã. Mạch đập dồn lên thái dương.
Ngày đầu lên tàu, ai cũng nói cười, nâng ly, ba hoa về trải nghiệm có một không hai, về kỳ vọng mở rộng tầm mắt, về một hành trình đáng để khoe lại với cháu chắt.
Giờ thì sao?
Ban đầu là vài lời phàn nàn — khẩu phần ít hơn.
Rồi tiếng xì xào. Sự bất mãn. Rồi sự tức giận.
Cô từng chịu đựng những vị khách thô lỗ. Đã quen nở nụ cười trước những ánh mắt kẻ cả.
Nhưng lần này thì khác.
Cô hiểu, ẩn sau lớp ồn ào đó là một nỗi sợ vô hình — đang lớn dần lên, như một bóng ma choán hết tâm trí họ.
Đằng sau những vẻ mặt đáng ghét kia là những linh hồn đáng thương.
Đằng sau vẻ trịch thượng ấy là những sinh linh yếu đuối.
Những con thú hoang đang lớn tiếng quát nạt kia — liệu họ có biết mình có thể bị chôn vùi trên một con tàu ma, trôi lạc trong bóng tối vô tận của không gian.
Bất cứ lúc nào.
Trong căn phòng yên tĩnh, dưới ánh đèn trần mờ nhạt giả lập bầu trời không sao, Natalia nhìn trân trân vào khoảng không phía trước. Hơi thở chậm lại. Tay vẫn còn run.
Cô không còn cảm thấy giận nữa. Thay vào đó là một cảm giác thương cảm — và tội lỗi.
Liệu những con người đáng thương kia sẽ phản ứng thế nào khi biết rằng chuyến bay mà họ đã đánh đổi cả gia tài… không có ngày trở về?
Liệu họ có nổi điên lên vì cảm giác bị phản bội, lao vào xé nát cô và phi hành đoàn, rồi quay sang cắn xé lẫn nhau không?
Cô hiểu, thứ khiến mọi hệ thống sụp đổ không phải là lỗi kỹ thuật.
Mà là sự đổ vỡ của niềm tin giữa người với người.
Và nếu còn điều gì có thể giữ cho con người khỏi hóa thú,
thì không phải là luật lệ.
Cũng chẳng phải lý trí.
Mà là niềm tin.
Trên Cầu chỉ huy Ngôi Sao, cơ trưởng Minh vẫn đang cùng các nhà khoa học âm thầm làm việc miệt mài ngày đêm để tìm ra một hành tinh có dấu hiệu của sự sống.
Cô không thể lái tàu. Không thể chỉ ra một hành tinh có sự sống.
Nhưng cô có thể neo giữ niềm tin.
Cô không cho phép hành khách làm rối trí họ.
Cô cần hành động.
Nghĩ vậy, Natalia ngồi dậy. Lau khô nước mắt.
Truy cập chương trình sáng tạo đa phương tiện trên MindPlatform.
Cô đã có cách.