Chương 8: Ai ru người chăn cừu?
Tại Culinary Village, có điều gì đó... khác lạ.
John nhận ra ngay. Không còn tiếng leng keng của thìa va vào đĩa, không còn những lời bàn tán xì xào.
Bầu không khí u ám thường ngày nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng khó phân định.
Mọi thứ như chậm lại.
Người ta ngồi ngay ngắn hơn, ăn chậm hơn. Không ai lên tiếng. Tất cả đều chăm chú dõi theo màn hình trước mặt.
Một gia đình hiện ra — ai cũng ưa nhìn, gương mặt bình thản. Họ đang dùng bữa trong một căn phòng ấm áp, tràn ngập ánh nắng. Tiếng nhạc nền êm ái vẳng lên phía sau.
Rồi một giọng nữ trẻ trung vang lên:
“Giữa nhịp sống bận rộn, việc chăm sóc sức khỏe và giữ gìn vóc dáng là điều không thể thiếu — cho quý ông, quý bà hiện đại…”
John nheo mày. Lại quảng cáo lối sống nữa sao? — anh nghĩ.
Hình ảnh người mẹ đeo chuỗi ngọc trai nhẹ nhàng đưa tô salad cho cô con gái đang cười rạng rỡ.
Một giọng nam trầm vang lên, chậm rãi:
“Hãy nhớ: chỉ ăn no hai phần ba dạ dày. Áp dụng nguyên tắc Hara Hachi Bu của người Okinawa — bí quyết sống thọ trăm tuổi.”
Màn hình quay cận cảnh người cha đang nhấp một ngụm nước.
“Giữ đủ nước. Cân bằng cơ thể. Bảo vệ trái tim.”
Cuối cùng, cả gia đình cùng cúi đầu, chắp tay cảm ơn.
“Hạnh phúc và biết ơn — không chỉ là thói quen, mà là nền tảng của một cuộc sống khỏe mạnh, hài hòa.”
Màn hình mờ dần.
John nhướn mày. Anh vừa định gọi món tráng miệng — nhưng rồi lại với tay lấy ly nước. Ngập ngừng.
"Không biết mình ăn tới hai phần ba chưa nhỉ?"
Anh bật cười, ngẩng lên.
Anh bắt gặp hình ảnh nhiều người cũng đang do dự định gọi thêm món, nhưng rồi lại đưa tay với ly nước một cách vô thức.
Có điều gì đó mới lạ.
Không phải đoạn quảng cáo.
Mà là hiệu ứng của nó.
John đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, tản bộ về phía hành lang trung tâm.
Khi anh vừa đi ngang một lối rẽ, giọng nữ quen thuộc lại vang lên:
“Khám phá sức mạnh của sự yên bình.
Tham gia chương trình Thiền tại Galaxy Arena, với sự hướng dẫn trực tiếp của thiền sư Sanjay Kumar — qua nền tảng hologram tương tác độc quyền.
Hai giờ thiền miễn phí mỗi ngày – tiết kiệm 500 đô.
Tái tạo năng lượng. Giải tỏa tâm trí.”
Trên vách, hình ảnh hàng chục hành khách ngồi thiền trong tư thế kiết già, chìm trong ánh sáng xanh dịu, mắt nhắm hờ, gương mặt bình thản.
John khựng lại.
Lại cái vẻ bình yên ấy. Quá bình yên.
Không gượng ép. Không giả tạo.
Chỉ là… mọi thứ như đã được sắp đặt.
Từng mảnh ghép trong tâm trí anh bắt đầu khớp lại
Hình ảnh người phụ nữ tối qua—tay huơ chiếc đĩa.
Rồi quảng cáo bữa ăn gia đình.
Bây giờ đến thiền.
Một ý nghĩ lóe lên.
Nụ cười trên môi anh chợt tắt. Một thoáng nghi hoặc, xen lẫn chút tò mò.
“Chẳng lẽ… là nó?” — anh lẩm bẩm. “Khởi đầu của một kiểu thao túng?”
Một ai đó đang giật dây.
Anh bước tiếp về phía cuối hành lang.
Đâu đó trên Vòng Quay Vĩnh Cửu số 2, Natalia chăm chú nhìn màn hình.
Ánh sáng của giao diện MindPlatform lấp lánh trong mắt cô khi cô rà soát những dòng cuối cùng của thông điệp. Ngón tay cô khẽ run trước sức nặng của từng câu chữ.
Cô đã sửa lại kịch bản này năm lần.
Không mệnh lệnh. Không cảnh báo.
Chỉ còn những lời gợi ý, được bọc trong vẻ dịu dàng.Đây là kiểu “mệnh lệnh” mới—tinh vi, đẹp đẽ, bất an.
Cô hít sâu, từ từ thở ra rồi ngả lưng ra sau. Bộ đồng phục vẫn còn nguyên những nếp nhăn. Sau lưng, căn phòng lặng lẽ chìm trong ánh đèn mờ, chập chờn như rơi vào giấc ngủ đông.
Phía bên kia hành lang, John lang thang như một cái bóng.
Âm thanh, ánh sáng, mặt người—tất cả lướt qua tâm trí anh như những đoạn phim chuyển cảnh: tiếng càu nhàu, bóng dáng bà béo, những đoạn quảng cáo về Hara Hachi Bu, khoá thiền, và không khí yên lặng kỳ lạ ở nhà hàng.
Anh sực nhớ đến một dáng người quen thuộc giữa đám đông—cách cô di chuyển giữa các bàn, dáng mềm mại nhưng bước đi dứt khoát. John không biết tên, chỉ nhớ ánh mắt và nụ cười ấy không thể lẫn vào đâu được.
Anh cảm nhận mọi chuyển động quanh mình đều nhịp nhàng, như một vở diễn được dàn dựng tỉ mỉ— mỗi người đều đảm nhận một vai mà không hề hay biết.
Natalia, ở phía bên kia, lặng lẽ hoàn tất thông điệp cuối cùng:
“Hạnh phúc là nhớ rằng ta không đơn độc.
Dù ở giữa không gian,
ta vẫn có thể lựa chọn kết nối.”
Nó sẽ vang lên khi ánh hoàng hôn khuất dần sau đỉnh núi mô phỏng, tỏa những tia sáng vàng cuối cùng khắp không gian.
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào màn hình bán trong suốt. Giữa những bóng người, cô thấy thấp thoáng hình ảnh của chính mình.
John dừng bước.
Một tiếng chuông khẽ ngân lên như sóng gợn mặt hồ. Anh không ngước lên.
Đâu cần.
Khẽ nhếch mép.
Thì ra đây là cách họ ru đàn cừu.
Nhưng ai sẽ ru người chăn cừu?