Chương 9: Người đồng hành thầm lặng
Trung tâm điều hướng ngập trong thứ ánh sáng hổ phách dịu nhẹ—lung linh như ánh nến giữa một nhà nguyện bằng thép. Tiếng máy móc rì rầm, những âm thanh nhỏ, rền rĩ như tiếng cầu nguyện không dứt. Con tàu vẫn lao vút trong bóng tối với tốc độ sáu trăm ngàn ki-lô-mét mỗi giây; vậy mà, ở trung khu thần kinh này, thời gian như chậm lại, lơ lửng giữa khoảng lặng nhân tạo.
Ghế chỉ huy lạnh, bồng bềnh, đơn độc giữa các bảng điều khiển ảo ba chiều. Không khí phảng phất mùi kim loại, lạnh và sạch tưởng như vô trùng. Michael ngồi một mình, thả lỏng nhưng mắt vẫn không rời mô hình. Anh nhấp ngụm cà phê đen, lạnh, đắng ngắt trong chiếc bình giữ nhiệt Dynanomesh, mặt ngoài ánh lên hoa văn liên tục đổi màu.
Một dao động bất thường lướt qua—chỉ là một đỉnh nhiễu nhỏ trong dải cộng hưởng. Đốm sáng biến mất, và anh vô thức bóp nhẹ chiếc bình. Có lẽ chẳng là gì—chỉ là nhiễu thôi. Nhưng với tốc độ lớn hơn ánh sáng, chỉ một li cũng đủ để mọi thứ hóa thành hư vô. MindNote tự động ghi nhận và phân tích sự kiện, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Anh lại liếc qua mô hình, rồi ngả người ra sau, ánh mắt dừng ở khoảng không phía trước. Các vì sao trôi qua—hàng vạn đốm sáng chảy thành vệt dài, nhòe đi bởi vận tốc khủng khiếp của con tàu. Mỗi điểm sáng là một mặt trời, một hệ hành tinh, một câu chuyện. Đâu đó phía trước, một hành tinh—có thể là hy vọng, cũng có thể là hiểm họa.
Bỗng VisLens của Michael nhấp nháy, một dòng chữ hiện ra:
“Lưu ý Pulshar-Delta.”
—Minh
“OK, đã nhận.” Michael trả lời. Minh lúc nào cũng vậy. Cẩn trọng, chính xác như một cỗ máy. Michael mỉm cười, ánh mắt mơ màng.
Ký ức lại ùa về…
Anh thấy mình và Minh của mười hai năm trước—ngồi cạnh nhau trong câu lạc bộ đơn vị, cùng điều khiển phi thuyền mô hình trong The Horizon Quest. Trước mặt họ là ngã rẽ chưa định hình sau ngày rời quân ngũ.
Minh đã hích nhẹ vai anh, bảo:
“CosmoTravel đang tuyển phi hành gia. Chơi không?”
Michael chỉ nhún vai, mỉm cười:
“Tại sao không?”
Đôi mắt Minh lúc đó ánh lên nụ cười ngông, cái nhìn mà Michael đã quá quen. Hai người từng gắn bó với nhau như định mệnh—năm năm vào sinh ra tử trong lực lượng đặc nhiệm SEAL, mọi nhiệm vụ khó khăn đều vượt qua cùng nhau. Minh lúc nào cũng sắc sảo, nhạy bén, nổi trội hơn anh một chút, nhưng điều đó chỉ khiến Michael thêm tin tưởng và ngưỡng mộ. Thật kỳ lạ, ở bên Minh, anh luôn có cảm giác vững vàng như có một người anh trai ở cạnh, dù Minh nhỏ hơn anh một tuổi.
Ở những thời khắc căng thẳng nhất—bị kẹt trong hang đá lạnh giá, hay lạc nhau giữa sa mạc trong đêm đen—Michael vẫn luôn giữ bình tĩnh, và chỉ cần có Minh bên cạnh, anh biết mình sẽ ổn. Sự tin cậy ấy trở thành giao ước không lời: Minh là người lãnh đạo bẩm sinh, luôn biết cách che giấu mọi áp lực phía sau vẻ ngoài điềm tĩnh. Càng đối mặt thử thách, Minh càng tỏa sáng, còn Michael chỉ việc làm đúng phần của mình—giữ cho mọi thứ ổn định, bất kể là trong quân ngũ hay khi ngồi giữa Trung tâm điều hướng của Galaxia, cách Trái Đất hàng triệu ki-lô-mét.
Minh vẫn luôn là người ngồi ở ghế chỉ huy. Và chỉ cần Minh còn ở đó, Michael biết mình sẽ luôn giữ cho con tàu bình an—như anh từng làm suốt những năm tháng qua.
Anh là người đồng hành thầm lặng.
Đó là điều không ai cần nói ra.
Không bao giờ thay đổi.